Sau những gì đã diễn ra ở môn bóng đá nam Olympic Tokyo, thứ dễ nhận ra nhất là sự… dở đều của các tên tuổi lớn. Từ Pháp, Đức, Argentina, Tây Ban Nha trong khi Brazil dừng lại ở mức chấp nhận được. Nguyên nhân nào lý giải cho hiện tượng trên?
Bóng đá Olympic không được ưu tiên
Trước hết là tính ưu tiên của các nền bóng đá lớn bởi Olympic thường diễn ra vào năm chẵn và trùng với lịch thi đấu của giải vô địch Nam Mỹ, Châu Âu từ cấp độ ĐTQG đến U21. Chính việc diễn ra muộn nhất thường vào cuối tháng 7 hoặc 8 khiến những cầu thủ chất lượng nhất sẽ đến Euro, U21 Châu Âu rồi mới cân nhắc xem có dự Olympic hay không.
Như Pháp chẳng hạn, các đội tuyển của họ tham dự cả 3 giải đấu này trong mùa hè, nên tuyệt nhiên bạn thấy lực lượng của Gà Trống tại Tokyo chỉ mang tính tượng trưng chứ nhất quyết không phải là những cầu thủ U23 xuất sắc nhất. Khi những Dayot Upamecano, Ibrahima Konate, Jules Kounde, Eduardo Camavinga, Wesley Fofana… đều không góp mặt. Thế nên, HLV Sylvain Ripoll đành phải chọn lựa những sản phẩm kém hơn về chất lượng. Nhìn qua danh sách với Timothee Pembele, Pierre Kalulu, Modibo Sagnan… điểm chung là họ đều chỉ dự bị ở các CLB thay vì sắm vai trụ cột như những đồng nghiệp ở phía trên.
Chất lượng thấp hơn về lực lượng dẫn đến không phản ánh đúng sức mạnh của nền bóng đá cũng là dể hiểu. Mặt khác, vị thế của họ cũng là nguyên nhân khiến các CLB dễ dàng chấp nhận nhả người.
Các cầu thủ thi đấu không ăn ý
Tiếp theo, là sự ăn ý giữa các thành viên. Nói đây là đội quân ô hợp thì hơi quá nhưng đa phần các đội Olympic danh tiếng không có nhiều thời gian tập chung để ăn khớp về ý đồ chiến thuật.
Như Pierre Gignac, Florian Thauvin bay thẳng từ Mexico về tập chung với lứa đàn em chỉ vài tuần trước giải. Trong khi bản thân các học trò của HLV Sylvain Ripoll cũng không thường xuyên được triệu tập ở đội U21 Pháp.
Điều này phản ánh qua lối chơi rời rạc, dựa nhiều vào sắc thái cá nhân hơn là tập thể mà một đội bóng Châu Âu phải có.
Tây Ban Nha thì ngược lại, họ mang 6 gương mặt vừa dự Euro 2020 cùng kha khá các thành viên của đội tuyển U21. Nhưng vấn đề là tất cả đều lộ rõ sự mệt mỏi và không tài nào phô diễn hết đẳng cấp của mình. Như Pedri chẳng hạn cầu thủ ra sân thuộc loại nhiều nhất mùa này của bóng đá TBN trên mọi cấp độ đánh mất đi nét tinh tế trong xử lý. Những Dani Olmo, Mikel Oyarzabal, Bryan Gil ở vào hoàn cảnh tương tự.
Trong số các đội bóng lộ rõ vọng xưng vương, Nhật Bản khỏa lấp mọi yếu tố này khi họ đã rèn giũa lứa cầu thủ hiện tại qua nhiều năm. Là HLV của ĐTQG, ông Hajime Moriyasu đã có thời gian dài làm quen với những tài năng trẻ như Take Kubo, Risu Doan, Kaoru Mitoma, Daichi Hayashi… Quan trọng là Nhật cũng không bị phân sức như các đối thủ mạnh ở Châu Âu và Nam Mỹ. Thế nên, có quyền gọi những nhân tố xuất sắc nhất của mình.
Đã có thời tấm HCV Thế Vận Hội có giá trị ngang ngửa với ngôi vô địch thế giới nhưng sự tiến hóa của bóng đá và thương mại kéo lùi tính hấp dẫn của môn thể thao Vua tại đấu trường Olympic.
Bóng đá ở cấp độ này chỉ mang ý nghĩa tượng trưng thay vì đại diện cho nền bóng đá. Chính việc FIFA không ép các CLB nhả người cũng phản chiếu rõ vị thế mờ nhạt của bóng đá với Olympic, giải đấu mang ý nghĩa kết nối năm châu, bốn bể hơn là chuyện thành bại trên sân cỏ.
Xem thêm:
- Làm thế nào để trở thành huấn luyện viên bóng đá tiêu chuẩn châu Âu?
- Vì sao nhiều đội bóng Tây Ban Nha tên có chữ Real?
- Mùa hè bóng đá 2021: những ‘cái dớp’ đã và chưa thể bị phá bỏ
–
MENBACK.COM