Sáng uống cafe gặp lại ông bạn hơn tuổi, có 2 đứa con đứa học lớp 6 đứa lớp 8, đang ngồi nhả khói thuốc gương mặt thẩn thờ buồn rười rượi. Mình mới bắt chuyện: Có vấn đề gì mà trầm tư vậy anh? Vợ bỏ hả?
– Không! Vợ bỏ thì anh đã mở tiệc chiêu đãi hai chục mâm ở Hải Phương và vi vu ở Caribe với cô nhân tình Nông Thôn có nụ cười Đô Thị mới quen rồi.
– Haha, vậy có chuyện chi mà bác trầm tư thế?
– Anh buồn chuyện học của 2 đứa con.
– Bộ 2 đứa học hành sa sút lắm hay sao mà Bác buồn?
– Không! Đứa 9,3 đứa 9,6 cả hai đều học sinh suất sắc cả năm.
– Trời, 2 cháu học hành giỏi thế mà Sao Bác buồn? Sao ko dẫn 2 đứa và chị đi ăn mừng rồi đi du lịch giống người ta đi?
Ảnh làm một hơi: Không đâu, lớp sĩ số 38 đứa, thì hết 36 đứa học sinh giỏi toàn diện rồi, chỉ có 2 đứa học sinh khá! Mà trong trường từ khối 6 đến khối 9, mấy chục lớp, lớp nào cũng vậy mới ghê! Có gì đâu tự hào. Trong khi thời anh em mình cách đây 2 mấy năm, kiếm được trong lớp 2-3 đứa giỏi, 2-3 đứa khá đã là siêu lắm rồi!
Mình ngắt lời: Chắc bọn trẻ giờ ăn uống đầy đủ nên học hành giỏi dang hơn thời anh em mình thôi!
- Không đâu! Chính 2 đứa học sinh khá kia mới làm tao phải suy nghĩ mấy ngày nay. Mà không phải riêng tao, mấy anh chị phụ huynh chung lớp hôm đi họp cuối năm cũng thấy vậy, cũng thấy nhoi nhói ở trong lòng.
- Sao vậy anh?
- Hôm cuối năm đi họp, rồi hôm liên hoan tổng kết lớp với các cháu, cô giáo có nhắc nhở anh chị phụ huynh của 2 cháu học sinh khá là phải quan tâm đến các cháu nhiều hơn nữa để sang năm các cháu học giỏi hơn để đạt danh hiệu học sinh giỏi! Một trong 2 ông bố đứng dậy khiêm tốn cảm ơn cô giáo và nhà trường đã quan tâm và tạo điều kiện cho 2 cháu…Nhưng lại chẳng hề có thái độ e ngại hay xấu hổ trước 36 bậc phụ huynh kia. Mà ông ấy còn cảm thấy vui và cười bí hiểm mới lạ!
Đến lúc ra về hỏi thăm mới biết, 2 ông bố này đều là 2 doanh nhân rất thành đạt ở Vũng Tàu mình, mới bốn mấy tuổi, mà một ông là chủ của chuỗi nhà hàng khách sạn có tiếng. Một ông kinh doanh xăng dầu và tàu dịch vụ! Lúc về lại còn có tài xế đưa rước bằng xe hơi xịn, cái gì mẹc mẹc gì đó chắc tầm chục tỷ! Đặc biệt. 2 thằng con học sinh khá này tao nhìn mặt lại rất dễ thương, thông minh, to khoẻ, khôi ngô tuấn tú. 2 thằng này lớn lên không thành công mới lạ. Đã vậy, nghe mấy người nói, 2 thằng này ngoài học thêm tiếng anh, với chơi thể thao, bố mẹ nó chả cho học thêm gì hết, chắc vậy mà bị học sinh khá!
- Mình lại ngắt lời: trời! Bố mẹ nó giờ khá vậy, trách gì bọn nó sau này nối nghiệp mà không khá!
- Không đâu. Tao cảm thấy nét tự tin trên gương mặt ba nó, và chắc chắn cách dạy con và giáo dục của bố mẹ nó rất hay. Nhìn lại mấy chục vị phụ huynh có con học sinh giỏi ở đây, đa số là dân lao động, hoặc nhân viên bình thường, một số còn lo bữa ăn từng ngày…
- Ảnh nói mà mắt ngấn lệ: “Tao không biết bây giờ có nên tự hào vì mình nghèo mà con cái học giỏi nữa không! Bởi vì đầy thằng học giỏi mà ra đời cũng vẫn nghèo như thường. Không phủ nhận rằng trong 36 đứa học sinh giỏi ấy có nhiều đứa là học giỏi thật. Nhưng anh thấy ngày nay Bệnh Thành Tích nó len lỏi từ Xã Hội vào nhà trường kinh quá! Lớp nào trường nào cũng thi đua có nhiều học sinh giỏi! Nhưng nhìn mặt đứa nào cũng ngơ ngơ ngáo ngáo, người thì quắp lại, vì đi học rồi học thêm cả ngày, chả có thời gian đâu mà thể thao, chạy nhảy tắm sông như anh em mình ngày xưa. Học giỏi mà hỏi cái gì cũng không biết, không trả lời ngay được! Học Văn Sử Địa, trên tỏ thiên văn dưới tường địa lý, mà tao dẫn đi câu cá, hỏi ngày có mấy lần thuỷ triều lên xuống, nó kêu 8 lần! Tao thấy nghẹn trong cuống họng…vậy mà hôm rồi tổng kết xong, tao thấy ai ai cũng khoe bằng khen học sinh giỏi của con mình lên phây bút, không biết có suy nghĩ gì không, lớp đứa nào học cũng giỏi mà khoe chi! Đi học là để cho con nó có kiến thức, chứ đâu phải là đi học để cho con được học sinh giỏi, về treo lên tường!
- Mình cười, bọn nó biết ba cái đó làm gì… haha!
- Ảnh lại trầm ngâm nhả khói thuốc rồi nhìn về phía xa xa dòng xe cộ đang chen nhau buổi sáng…!
Nguồn bài viết: Facebook.