Sẽ luôn có đủ công việc cho tất cả mọi người, nhưng thiếu những người dám làm khác biệt. Vấn đề không phải đổi màu tóc, mà là đổi năng lực và thái độ.
Hồi lâu rồi tôi có đi phỏng vấn một bên.
Vì chị tuyển dụng rất hay nhìn vào tóc mình nên cuối buổi tôi có chủ động hỏi “ Chị ơi, trước khi buổi phỏng vấn kết thúc, chị có lời khuyên hay chia sẻ nào muốn dành riêng cho em không ạ?”
Chị ấy bảo, chị thích câu hỏi này.
“Em ổn, kinh nghiệm, sự cầu tiến… mọi thứ. Nhưng chị cần (giọng nhấn mạnh) một ngoại-hình-giáo-dục-hơn!”.
Nếu là trước đây chắc tôi đã bật khóc vì tổn thương. Nhưng khi ấy thì cũng bình thường, hihi, là tổn thương mức độ bình thường!
Chị ấy cũng biết mình lỡ lời, nên có hỏi lại rằng: “Ý chị là em nghĩ sao, nếu chị yêu cầu em nhuộm lại tóc để chuyên nghiệp hơn khi gặp khách hàng?”.
Tôi nói, em nghĩ chị đúng, theo góc nhìn tại vị trí của chị. Nhưng việc nhuộm lại tóc để chuyên nghiệp hơn hay không, thì em cần thời gian suy nghĩ.
Tôi biết mình có thể bị loại.
Năm tôi học lớp 3, cô giáo tôi nói về lý do của việc mặc đồng phục: – Các con sẽ hoà đồng hơn và không phân biệt giàu nghèo.
Tôi đã luôn hoài nghi câu trả lời đó. Quần áo giống nhau nhưng đám trẻ con nhà giàu bước xuống từ những chiếc xe khác, bằng đôi giày khác, chiếc cặp khác, mùi nước giặt cũng khác và rất nhiều thứ rất khác mà tôi biết không thể nào giống được.
Sau này lớn lên, rất xin lỗi nếu có ai đó sắp buồn, nhưng đồng phục với tôi là một idea tồi trong rất nhiều trường hợp.
Đồng phục tước đi quyền được mặc đẹp của đám trẻ con nhà nghèo. Có thể rất ít thôi, nhưng tôi tin chắc chắn có một đứa nào đấy sẽ ăn mặc rất kì quặc và đặc biệt hay ho.
Buổi phỏng vấn vào trưa, đến chiều tôi nhận được cuộc gọi mời phỏng vấn lần 2. Khi tôi hỏi lý do, bộ phận nhân sự bảo vẫn chưa quyết định được trường hợp của tôi, nên muốn mời thêm một lần, và gặp CEO.
Tôi định không, nhưng cuối cùng vẫn đến, ai rồi cũng cần tiền thôi và CEO thì chắc phải có gì đó khác. Buổi phỏng vấn bắt đầu từ phía tôi “Xin chào, em là Thuỷ… và chị ơi, em không nhuộm tóc khác đâu ạ. Em sợ phí thời gian của chị, nên nếu chị thấy em vẫn ổn thì mình sẽ trò chuyện, ngược lại thì em rất cảm ơn lời mời!”.
Buổi phỏng vấn đó vẫn diễn ra.
Nhưng tôi biết chúng tôi thực sự không thuộc về nhau. Về nhà, tôi soạn mail để cảm ơn, nhưng ấn tượng nhất, là không có bất kì một hồi âm nào cả. Kể cả việc từ chối, cũng không có lời nào.
Sau này, tôi sẽ cấm con mình nhuộm tóc đen, nếu chỉ vì nó cần một công việc.
Sẽ luôn có đủ công việc cho tất cả mọi người, nhưng thiếu những người dám làm khác biệt. Vấn đề không phải đổi màu tóc, mà là đổi năng lực và thái độ.
Giáo dục không phải là mặc đồng phục, giữ tóc đen và chúng ta sẽ chăm ngoan, giỏi giang đồng đều. Giáo dục là giúp một người trở nên tử tế từ việc yêu điểm xuất phát của chính mình và,
… hoặc là dám khác biệt,
… hoặc là tôn trọng những điều khác biệt.
Tác giả: Thủy Phan (Lung Mat 6pm)
Xem thêm
–
TẠP CHÍ MENBACK