Anh nghiện thuốc lá.
Hễ ngày nào không làm một vài điếu thì trong lòng lập tức liền bồn chồn bức rứt, nhấp nhổm không yên.
Còn cô, vốn dĩ là người ghét cay ghét đắng mùi khói thuốc.
Vậy mà, trớ trêu thế nào họ lại phải lòng nhau.
Mỗi khi anh đặt 1 nụ hôn lên môi cô thì y như rằng đó chính là một nụ hôn ngập ngụa mùi khói thuốc, nồng nặc, khét lẹt, và đắng nghét. Nó khiến cô lập tức muốn nôn ọe và tuột cảm xúc đến vô cùng.
Cô đã rất nhiều lần khuyên anh nên bỏ thuốc lá.
Anh nói: “Đối với một nguời nghiện thuốc lá lâu năm như anh thì bỏ thuốc không phải là điều dễ lắm đâu em à.”
Vậy là, cô mua cho anh nào là trà thảo mộc, nào là kẹo ngậm , nước uống hỗ trợ chuyên dành cho nguời cai thuốc lá… Cứ nghe ai bảo cái gì hay tác dụng tốt cô đều tìm mua cho anh cả.
Vậy mà đến tận sau 2 năm yêu nhau, anh vẫn chưa thể bỏ thuốc lá. Trong những lúc cảm xúc yêu đương tuôn trào mãnh liệt, thì cũng chính vì mùi thuốc lá quện chặt trên tóc anh, môi anh, và thân thể anh lại làm cô chán ngán đến tận cùng.
Thế là họ có trăm ngàn lần cãi vã cũng chỉ vì đề tài thuốc lá. Giận dỗi, dỗ dành, thỏa thuận, hứa hẹn đều có đủ…
Cuối cùng, điều gì đến cũng phải đến. Họ đồng thuận chia tay, với lý do như bao đôi nhân tình khác vẫn hay nói, rằng: Vì chúng ta quá khác biệt.
Sau khi chia tay, anh thực sự không thể nào xóa mờ đi những kí ức về cô. Đi đến đâu, nghe bài hát nào, ngửi thấy mùi hương gì, trong mỗi giây mỗi phút cuộc đời mình , anh đều đã lưu dấu hình bóng của cô quá nhiều rồi…
Nhớ…
Đau…
Dằn xé …
Đến khôn cùng trái tim anh…
Anh mất 1 khoảng thời gian vật vã khá dài để cân bằng lại cuộc sống của chính mình khi không còn cô nữa…
Mỗi khi cầm điếu thuốc lên định châm lửa, thì gương mặt cô lại hiện ra trong trí nhớ anh. Rồi sau bao ngày khó nhọc điều kì tích đã xảy ra. Anh cai được thuốc lá . Anh nghĩ, nếu anh còn cô bây giờ hẳn là cô phải vui lắm.
Anh cười buồn…
Chuyện tưởng chừng như đã khép lại cho đến một ngày họ vô tình gặp lại nhau giữa dòng người đang hối hả, xiêu vẹo chạy trốn trên phố vào cơn mưa đầu mùa.
Họ sóng đôi dọc những mái hiên và im lặng thật lâu. Không ai nói với ai câu gì. Bất chợt, anh hỏi:
– Dạo này em yêu ai đó quen hút thuốc ah?
Nhìn anh một chốc, cô trả lời từ tốn: – Sao anh hỏi vậy ?
– Người em nồng nặc mùi thuốc lá kìa.
– Uhm… bạn trai em là nguời nghiện thuốc lá.
Anh nhìn cô chăm chăm và nói:
– Em thực sự thay đổi nhiều quá.
– Em bây giờ cũng biết hút thuốc rồi nên cũng không ghét mùi thuốc lá nữa. Anh làm một điếu không? – Nói rồi cô lấy trong túi áo ra một bao thuốc.
– Không, anh bỏ thuốc đuợc nhiều năm rồi.
Cô im lặng trầm ngâm…
Anh chúc cô cuộc sống mãi bình an bên cạnh nguời cô đang thương đến mức đã chấp nhận thay đổi cả những nguyên tắc cố hữu của chính mình. Điều mà anh chưa bao giờ có thể làm được với cô…
Cô lẳng lặng quay đi.
Anh cũng quay nguời đi tiếp,
Sau lần đó họ không gặp lại nhau nữa.
Cô trở về nhà. Đối diện với chính mình ở trong gương.
Cô lấy trong bao thuốc ra một điếu và châm lửa. Trong làn khói thuốc nhập nhòe, kí ức hiện về xót xa.
Ngày anh xa cô là ngày cô gần như chết lịm. Cô đã kiệt sức, rệu rã khi không còn anh ấp ôm mỗi ngày dài lê thê nữa. Cô tưởng như trái tim mình đã thôi ngừng đập, thôi không còn đập được nữa …
Rồi một ngày trong những ngày anh đi. Cô nằm rũ rượi xuống nền nhà căn phòng cũ. Cơ thể cô đau đáu cần một mùi hương, cần một mùi khói, cần một mùi cay nồng ở khóe mắt.
Cô bật dậy lần mò trong những chiếc áo còn sót lại của anh xem có còn một điếu thuốc nào ko. Để cô say đắm, để cô chán ghét, để cô căm giận như chính chuyện tình mình vậy!
Thế là,
Cô nghiện thuốc lá từ đó …
Cô cứ mắc kẹt trong miền kí ức về anh, về thương, về điên, và về mùi thuốc lá.
Ngoài song cửa, mưa rả rích nhìn cô thở dài não ruột …
Cô nghiện thuốc lá đến cuồng say, quay quắt vì đó là cách duy nhất để cô thấy anh đang rất gần. Cô nào đâu biết rằng một ngày cuộc đời sẽ cho cô gặp anh một lần nữa . Cô cũng nào đâu biết rằng trớ trêu khi anh cai đuợc thuốc lá lại chính là khi cô trở thành một nguời nghiện thuốc lá đến lệ thuộc.
Cô nắm chặt trong tay một điếu thuốc nhàu nhĩ, đưa lên mũi, hít một hơi dài thiết tha đến bật nước mắt thành dòng.
Trong tiếng mưa có tiếng radio nhà bên văng vẳng bài hát của Passenger:
“Only know you’ve been high when you’re feeling low
Only hate the road when you’re missing home
Only know you love her when you let her go
And you let her go…”
Mùi khói thuốc giờ quá quen thuộc rồi, đâu có cay với cô nữa sao mà mắt cô vẫn cứ mờ nhòe đi trong sương khói nữa rồi…
–
MENBACK.COM