Trước hết, hãy nói về trận hòa 2-2 của Arsenal trước Norwich trên sân Carrow Road.
Chỉ một buổi tập cùng với toàn bộ đội hình, thật khó có thể chứng kiến một sự thay đổi thần kì của Freddie Ljungberg với một tập thể vốn đang rệu rã như Arsenal. Tuy nhiên, quan sát những gì vị HLV tạm quyền của đội bóng phát biểu trước truyền thông, có thể cảm thấy Arsenal sẽ trở lại với thứ bóng đá đậm chất Arsene Wenger.
Arsenal, rồi sẽ đi về đâu?
“Những cầu thủ hạnh phúc sẽ chơi thứ bóng đá đẹp mắt nhất. Và với những cầu thủ mà chúng tôi có, thứ bóng đá tấn công sẽ làm họ hạnh phúc,” Ljungberg nói trong buổi phỏng vấn đầu tiên với cương vị HLV trưởng Arsenal.
Đội bóng thành London ngay lập tức trở lại với sơ đồ 4-2-3-1 trứ danh dưới thời vị HLV huyền thoại người Pháp, với những sự lựa chọn nhân sự tương đối gây tò mò của HLV Ljungberg. Joe Willock quay trở lại đội hình xuất phát với vai trò tiền vệ tấn công, Mesut Ozil chơi lệch trái, trong khi Pierre-Emerick Aubameyang là người đá lệch phải, hợp thành bộ ba chơi phía sau lưng Alexandre Lacazette. Nicolas Pepe, Lucas Torreira, Kieran Tierney hay thậm chí Gabriel Martinelli là những người không được lựa chọn ra sân từ đầu. Đáng chú ý hơn cả, Skhodran Mustafi lấy suất đá chính của Sokratis.
Có một câu hỏi thậm chí quan trọng hơn câu hỏi Arsenal có chơi tốt hay không vào thời điểm này, liệu họ có phải nhận số pha dứt điểm nhiều hơn đối thủ hay không?
Tin tốt là, họ dứt điểm nhiều hơn đối thủ, một lần (16-15), và đó là Norwich.
Tin xấu là, không thể khẳng định họ đã chơi tốt trước đội chủ sân Carrow Road.
Sự thay đổi đầu tiên có thể nhận thấy là Arsenal đã không còn quá mặn mà với việc triển khai bóng từ thủ môn nữa, khi Bernd Leno đã thực hiện 14 đường chuyền dài trong số 29 đường chuyền tổng cộng mà thủ môn người Đức thực hiện, tỉ lệ lên tới gần 50%, so với con số 37% trung bình cả mùa giải. Một dấu ấn phi Emery. Họ sẽ cố gắng đoạt bóng từ các tình huống tranh chấp bóng bổng hoặc đoạt bóng hai để kiểm soát bóng, kiểm soát trận đấu và duy trì sự kiểm soát ấy tối đa có thể.
Trên thực tế, Arsenal đã khởi đầu trận đấu một cách ấn tượng, với 5 pha dứt điểm trong 10 phút thi đấu đầu tiên, bằng những phương án triển khai bóng tương đối cơ bản, mà đáng nói là đã từ lâu người hâm mộ của họ không còn được chứng kiến nữa.
Một tình huống phối hợp chồng biên đơn giản với sự có mặt của Callum Chambers, Aubameyang và Willock ở biên phải, tình huống mà sự tự do trong cách di chuyển của cầu thủ trẻ mang áo số 28 mang tính quyết định để đưa trái bóng tới khu vực 16m50. Tình huống thứ hai, vẫn là Willock, với sự tự do trong cách di chuyển của mình, nhận bóng từ đường chuyền dài của Mateo Guendouzi trong khu vực cấm địa trước khi tạo ra cơ hội đối mặt cho Lacazette. Chuỗi chuyền bóng kéo dài 27 đường chuyền trước đó có sự tham gia của tất cả các cầu thủ Arsenal trên sân ngoại trừ Aubameyang, tất cả đến từ sự tự do trong việc di chuyển của những Guendouzi, Ozil, Lacazette và Willock.
>> Xem thêm: Unai Emery: đơn độc trong hoảng loạn
Sự tự do là thứ quan trọng nhất có thể thấy được trong cách chơi của Arsenal trong trận đấu đầu tiên của HLV Ljungberg. Xhaka chơi ở chính giữa hàng tiền vệ, Guendouzi phát triển trái bóng ở hành lang cánh trái, Willock thoải mái trong việc chọn vị trí để liên kết lối chơi. Những tín hiệu đầu tiên là rất tích cực với sơ đồ 4-2-3-1 và cách bố trí đội hình như thế.
Tuy nhiên, vẫn là Arsenal, kể từ phút thi đấu thứ 8 của trận đấu, họ không có thêm bất cứ tình huống dứt điểm nào từ bóng sống cho tới khi hiệp một kết thúc. Khi sự tự do dần cho thấy sự tiêu cực của nó đi kèm với chất lượng cầu thủ và cấu trúc vị trí mà HLV Ljungberg lựa chọn, Arsenal không thể đưa trái bóng tới khu vực 1/3 sân cuối cùng với một trạng thái đủ tốt.
Willock chắc chắn là một cầu thủ giàu tiềm năng, nhưng vấn đề với chính cầu thủ này là định hướng phát triển ở vị trí nào? Trận đấu với Norwich có thể là một ví dụ cụ thể cho hình ảnh ấy, một tiền vệ cực kì cơ động, khôn ngoan, nhưng không đủ sự điềm tĩnh, mềm mại và nhịp nhàng khi xử lý bóng. Ozil gần như không thể đóng góp quá nhiều từ vị trí của một tiền vệ cánh trái, trong khi việc đặt Aubameyang ở hành lang cánh phải gần như triệt tiêu toàn bộ kĩ năng của tiền đạo này. Tự do cũng có nghĩa là đôi khi cấu trúc đội hình của Arsenal không có được sự liên kết tốt nhất. Xhaka hay Guendouzi bắt đầu gặp vấn đề trong việc tìm kiếm những lựa chọn chuyền bóng ở phía trước khi Willock hay Ozil không thể có mặt ở các phạm vi tấn công nguy hiểm nhất có thể, và khả năng triển khai bóng của Arsenal bắt đầu gặp trục trặc.
Điểm sáng hiếm hoi với Arsenal chỉ đến từ khả năng điều tiết bóng ổn định của Xhaka, cùng những tình huống dâng cao dũng mãnh của Kolasinac. Có thể lạc quan một chút khi Chambers và Kolasinac không phải cặp hậu vệ biên tốt nhất của Arsenal, và với cách bố trí đội hình linh hoạt, tự do như thế này, họ hoàn toàn có thể tạo ra những pha dứt điểm nhiều hơn từ bóng sống nếu chất lượng di chuyển và các đường chuyền từ hai hành lang cánh chất lượng hơn với những Tierney hay Bellerin.
Nhưng việc không thể tạo ra các tình huống dứt điểm đủ nhiều không phải thứ tệ nhất với Arsenal của Freddie Ljungberg trong trận đấu đầu tiên. Họ không chỉ cho thấy hình ảnh nào đó của thứ bóng đá đặc trưng dưới thời Wenger trong sự tự do và đôi khi bế tắc với bóng, họ còn lặp lại hình ảnh của một đội bóng tệ hại ở mặt phòng ngự, đặc biệt là trong những tình huống chuyển trạng thái.
Xhaka đúng là một người giỏi ở khả năng đưa trái bóng tới bất cứ vị trí nào trên sân, nhưng là một người gần như không có ý thức phòng ngự ngay sau khi để mất quyền kiểm soát bóng. Điều gần như tương tự cũng diễn ra với Guendouzi.
Bàn thua đầu tiên của Arsenal đến sau khi sự tự do đặt Willock ở đáy biên phải, và thời điểm tiền vệ người Anh để mất quyền kiểm soát bóng, phản xạ của cặp đôi tiền vệ trung tâm Arsenal là không tạo ra bất cứ áp lực nào trong tình huống chuyển trạng thái của Norwich, Kenny McLean thoái mái dẫn bóng, thoải mái chờ đợi Teemu Pukki di chuyển và thoải mái đưa ra một đường chuyền đầy thuận lợi. Phía sau lưng Xhaka và Guendouzi, một trong những cặp đôi trung vệ phải nói là có kĩ năng phòng ngự cá nhân và sự quyết liệt tệ nhất giải đấu tiếp tục lặp lại hình ảnh quen thuộc. Không có bất cứ áp lực nào với Pukki, và hình ảnh đáng quên nhất là cú đá của tiền đạo này đập người Mustafi đi vào lưới.
Bàn thua thứ hai tiếp tục đến từ một pha bóng chuyển trạng thái của Norwich. Thêm một lần McLean thoải mái đi bóng giữa bốn cầu thủ Arsenal mà không gặp phải bất cứ một áp lực quyết liệt nào. Onel Hernandez thoát xuống bên hành lang cánh phải trước khi nhả bóng ngược lại cho Todd Cantwell, và không có bất cứ cầu thủ nào ở tuyến phòng ngự phía trên hàng thủ của Arsenal có mặt đúng lúc đúng chỗ để ngăn chặn cú đá của tiền vệ bên phía đội chủ nhà.
>> Xem thêm: Sevilla bay cao nhờ vào “phép thuật cũ” của phù thủy Monchi
Sự tự do khiến thứ bóng đá tấn công và áp đặt của Arsenal trở lại, nhưng sự tự do cũng là nguyên nhân hàng đầu khiến Arsenal tiếp tục gặp vấn đề phòng ngự. Xhaka, Guendouzi, Mustafi, Luiz là 4 cầu thủ trực tiếp đóng vai trò chống phản công của Arsenal, nhưng dù cho họ có 4 người, thì bằng một cách nào đó, họ vẫn lép vế trước số lượng nhân sự ít hơn của Norwich trong những pha chuyển trạng thái.
Mọi thứ không có gì khác biệt sau giờ nghỉ. Trước khi Aubameyang ghi bàn ở phút thứ 57, Arsenal không tạo ra bất cứ pha dứt điểm nào từ bóng sống trong khu vực 16m50. Và tới phút 70, thời điểm Arsenal có sự thay đổi người đầu tiên, thì Norwich đã kịp cân bằng số pha dứt điểm với Arsenal trong hiệp thi đấu thứ hai.
Lucas Torreira vào sân thay Willock ở phút 70, trước khi Bukayo Saka vào sân thay Matteo Guendouzi ở phút 78, đó là 8 phút Arsenal đóng băng khả năng tấn công của mình sau khi đưa cầu thủ liên kết lối chơi gần như duy nhất trên sân ra nghỉ. Và không biết là Ljungberg muốn một trận hòa hay một chiến thắng, khi sự thay đổi cuối cùng đến ở phút 89, đáng chú ý, đó vẫn không phải Nicolas Pepe.
Vẫn trên lăng kính chỉ một buổi tập trước trận đấu này, thật khó để ngay lập tức đưa ra một nhận định bất kì nào đó xác đáng về tập thể Arsenal trong ngắn hạn và trung hạn hậu Unai Emery.
Quyết định sa thải Emery chắc chắn là một quyết định chính xác của ban lãnh đạo đội bóng, khi HLV người Tây Ban Nha đã không còn kiểm soát đủ tốt suy nghĩ và những ý tưởng của mình trên sân cỏ với hàng tá những thay đổi thiếu chuẩn bị của mình. Nhưng liệu một HLV tạm quyền có thể làm tốt hơn thế?
Nếu Freddie Ljungberg và những cộng sự của mình thực sự mong muốn mang thứ bóng đá của Arsene Wenger trở lại với Arsenal, thì cũng nên nhớ rằng, thứ bóng đá đó là không đủ để mang về chiếc vé dự Champions League cho đội bóng này ở mùa giải cuối cùng chiến lược gia người Pháp tại vị, và cũng nên nhớ rằng đội hình Arsenal vẫn là những con người gần như tương tự, thậm chí còn thiếu đa dạng hơn, nếu bạn suy nghĩ tới những Henrikh Mkhitaryan, Alex Iwobi, Aaron Ramsey, và bạn không xem Pepe là một cầu thủ đá chính vào lúc này.
Hãy nhìn sang Tottenham Hotspur, với một sự so sánh có thể là khập khiễng, nhưng Jose Mourinho đã được tiếp quản một đội hình cân bằng, có những tài năng thực sự và đủ chất lượng để cạnh tranh cho Top 4. Những con người Arsenal có chắc chắn không chất lượng đến thế, ngoại trừ hàng tiền đạo. Họ có một tuyến tiền vệ mà bất cứ cầu thủ nào cũng đều có nhược điểm rất rõ ràng, những trung vệ không đủ chất lượng cho Top6, và chưa thể ổn định ở hai hành lang cánh. Cấu trúc đội hình cũng là thứ khó có thể kì vọng ở Ljungberg vào thời điểm này, nhất là sau những gì diễn ra tại Carrow Road.
Arsenal, rồi sẽ đi về đâu?
>> Xem thêm: Tottenham sẽ chơi thế nào dưới thời Jose Mourinho?
—
Theo: Raumdeuter 13
Ảnh: Khoa Nguyen