Tôi chia sẻ câu chuyện cá độ bóng đá của tôi, không khuyên anh em chơi hay không chơi, chỉ kể rằng môn này nó cuốn lắm, có thể cuốn mất cả cuộc đời đi đấy.
Ai cũng có một tuổi trẻ đáng nhớ, và tôi cũng vậy. Nhờ đam mê, khả năng linh cảm hay thế nào đó, tôi từng là một thần đồng đánh cá độ bóng đá khi mới chỉ mười chín – đôi mươi. Tôi say mê nghiên cứu để tung ra những pha đặt cược phối hợp tất cả các chiêu pháp “Trận – Vị – Xương – Xiên” thành một ma trận, cái lọ lót cho cái chai, sử dụng cả hàm IF/THEN trong Excel để loại trừ những khả năng thua, thường đưa vào thế từ hoà đến thắng. Bởi vậy tôi cũng rủng rỉnh đôi chút, không hề lép vế khi kết bạn với các cậu ấm cô chiêu Hà Nội thời đó.
Hơn 20 tuổi, tôi mở một hội quán dành cho các cổ động viên và người hâm mộ bóng đá Hà Nội. Quán đông, nhưng doanh thu thì kém. Nhưng do tôi vẫn ăn bóng đều tay nên cứ kệ. Tôi cứ tụ tập anh em đến chơi là vui rồi, còn đùa nhau xưa Tào Tháo thiết Quan Công 3 ngày một tiệc nhỏ, 5 ngày một tiệc lớn, còn anh em mình ngày nào cũng chơi lớn luôn, sướng quá đi.
Quán như thế không lỗ mới lạ. Lúc bắt đầu vãn tiền, phải nhờ ông chủ nhà cho cháu đóng tiền từ 6 tháng xuống 3 tháng một, sau rồi đến từng tháng một, tôi mới phát hoảng. Đúng lúc đó có mấy người xui là mày “làm bóng” đi, bọn anh dạy & bảo kê cho. Khi mà ý thức về pháp luật chưa đầy đủ, lại thấy mình vừa có năng khiếu và đam mê, tôi gật đầu lập tức.
Công việc mới của tôi suôn sẻ. Tôi quản lý khách hàng trên bảng tính Excel, chuẩn không trượt một đồng. Hết ngày khách đánh được in sao kê, cuộn tiền vào trong bảng tính, xịn xò như ngân hàng. Tôi cũng hiểu tâm lý khách đánh, ai ăn rồi tôi giục xả xương đi cho an toàn, ăn ít một tí nhưng không có cửa thua. Ai thua rồi tôi giục ăn xương vào mà gỡ, chấp nhận thua non. Ai đánh trận tôi cũng khéo léo mời lót thêm tí vị vào, nhỡ vào tỷ số không mong muốn thì vẫn hoà. Rồi tôi bày cho người ta đánh xiên, bỏ ít mà ăn nhiều… mỗi thứ một tý, nên cái quầy bóng còi còi của tôi lúc đấy giao dịch một số tiền cực lớn. Nhiều người đánh, ai cũng đánh nhiều nhưng do đánh các kèo giằng nhau nên thắng thua rất ít, đảm bảo cho tôi an toàn, không ai bị vỡ là tôi thành công, kiếm dăm bảy triệu mỗi ngày. Cuối tuần thì hơn nhiều, đẫm luôn.
Thế nhưng đời không như mơ. Tôi quá non để nhận ra khách được bóng thì lại đi nuôi lô đề hay món khác. Thấy khách cứ ăn suốt nên càng cho đánh nhiều, và cờ bạc mà, kiểu gì chả đến ngày thua. Khách thua, không có tiền trả thì chủ bóng cũng vợ mặt luôn. Lúc đấy tôi mới nhận ra hội kia dạy tôi làm bóng mà không dạy tôi cách đòi tiền, và tôi cứ to mồm thế thôi nhưng không phải là loại có khả năng ăn thịt người. Tôi đi đòi tiền một khách trẻ, bố cậu ấy đón từ xa, khen là bao nhiêu chủ nợ đến đây chưa thấy ai chào hỏi đàng hoàng như cháu. Nói chuyện một lúc, ông chiêu ngụm trà rồi chậm rãi ra bàn thờ thắp một nén nhang, chắc lại bẩm báo tổ tiên là thằng đít tôn nhà mình lại phá rồi các cụ ạ. Tôi nhìn mà cảm động, rơm rớm nước mắt. Tôi bảo các bác thôi cháu về, gia đình khi nào có thì cho cháu xin tiền sau, cố động viên cho em nó làm đàng hoàng, công việc ổn định để làm người tốt. Chủ nợ và gia đình con nợ nắm tay nhau thắm thiết, còn mời ở lại ăn cơm nhưng tôi phải về, còn đi quay tiền để trả cho chủ bóng đầu tổng.
Vài vụ như thế, tôi cụt vốn. Lúc đấy mới tiếc tiền lúc cày được thì tiệc tùng hết sạch rồi. Tôi bảo “ngã ở đâu thì gấp đôi ở đó, nên tôi lao vào đánh, gỡ lại những gì đã mất. Cái trò đời đánh vui, đánh ít thì ăn liên tục, nhìn vào trang Báo bóng đá thấy tên đội thắng nó cứ sáng bừng lên, đánh là ăn. Đến khi phải cày với số tiền lớn thì thua sấp mặt, đánh đâu chết đấy. Một cuối tuần 18h00 chiều đến trận cuối lúc 3h sáng tôi thua số tiền mà đến giờ nhắc lại còn thấy sợ.
Lúc này tôi mới học được cách đòi tiền. Tay chủ bóng bảo mày thua thế, không có tiền trả thì anh với mày cùng chết. Thôi trốn đi. Hai thằng chui vào một cái nhà nghỉ ở Nghi Tàm nằm, và tay đó bắt đầu rên là anh thương mày, dìu mày mà mày giết anh rồi. Vợ anh ở nhà chửa sắp đẻ mà vẫn phải nấu cơm cho anh em mình ăn đây này. Anh sợ lúc nó đẻ anh không được đón con lúc ra đời…
Tôi lại thương anh chủ bóng quá, nên về nhà nói thật với bố mẹ về ước mơ làm giàu bị phá sản. Mẹ tôi khóc, rồi lặng lặng dồn hết tiền tiết kiệm và vay tín chấp ngân hàng – cầm cố bằng toàn bộ lương từ lúc đó cho đến khi về hưu để giúp tôi trả tay chủ bóng. Hai anh em đưa nhau tiền mà lại rơm rớm nước mắt. Gớm người tình cảm như tôi nó khổ thế đấy.
Rồi tôi sợ bóng đá. Cứ đang ăn mà ai chuyển kênh bóng đá là tôi nôn thốc nôn tháo. Nhắm mắt lại là tôi hình dung số tiền mẹ cứu tôi nó nhiều thế nào, nó trôi đi dễ thế nào. Tôi nghĩ thà đem đốt nó còn được ngửi mùi khói của tiền cháy, đằng này đánh bóng thua nó bay đi chẳng để lại gì. Từ đó tôi không bao giờ đánh bóng nữa, có vui cũng không chơi. Tôi không thể chơi với cái ám ảnh đó, kể cả sau 20 năm trôi qua.
Tôi chia sẻ, không khuyên anh em chơi hay không chơi, chỉ kể rằng môn này nó cuốn lắm, có thể cuốn mất cả cuộc đời đi đấy. Những lúc thua tha số tiền lớn rồi thì khó lòng an tâm làm ăn để kiếm lại từng số tiền nhỏ để trả nợ đâu. Buốt lắm. Cày lên gỡ được không sao, thua là mất cả đời đấy.
Lúc đánh bóng thắng, cảm tưởng mình như siêu sao CR7 hay Messi10 ấy, tính toán hơn cả Mourinho. Và lúc đấy anh em bạn bè đầy, bú đẫm mồm. Lúc thua tha, không gọi được ai đâu. Tôi từng gọi cho anh bạn thân vào số Citiphone của cậu ấy, bảo đến bơm tao mấy trăm nghìn. Cậu ấy bảo tao đang Sài gòn. Tôi đành cười trừ, bảo “Đcm mày quên tao đang gọi mày bằng số điện thoại chỉ dùng được ở Hà Nội à?”
Bạn cười hì hì.
Tôi cười hì hì.
Cuộc đời nó cũng cười vào mặt mấy thằng thua tha.
Xem thêm: Cá độ bóng đá trong công sở, doanh nghiệp cần làm gì?
–
MENBACK.COM
Nguồn: Nguyễn Hoài Nam