Qua những năm tháng chơi bóng tại Tottenham, Harry Kane và Son Heung-min từng bước hình thành nên sự ăn ý tuyệt hảo trong lối chơi. Họ không chỉ thân thiết với nhau ngoài đời, mà còn dành hàng giờ với nhau trên sân tập để rèn luyện các tình huống chạy chỗ và di chuyển.
Trong lịch sử Premier League, Harry Kane và Son Heung-min đơn giản là song sát “tín” nhất.
Kane và Son – cặp đôi số 1 lịch sử Ngoại hạng Anh
Khi Son tạt bóng để Kane băng vào sút tung lưới Ederson trong cuộc đấu trước Man City ở EPL 2021/22, bộ đôi này đã kết hợp với nhau để ghi được 36 bàn trong khuôn khổ Premier League, qua đó cân bằng kỷ lục của cặp Didier Drogba và Frank Lampard.
Sau đó, họ liên tục “gọi” cho nhau. Bàn thắng nâng tỷ số lên 3-0 của Spurs trước Aston Villa đã là lần thứ 40 cặp đôi Kane và Son kết hợp với nhau xé lưới các đối thủ. Trên đường dây giữa Kane và Son, lời thì thầm của họ đầy chết chóc.
Trong 40 bàn thắng đó: Kane kiến tạo 21 lần cho Son; ngược lại, Son kiến tạo 19 lần cho Kane. Trong danh sách các cặp đôi đáng sợ nhất Premier League tính đến thời điểm này, sự tương hỗ giữa Kane và Son cũng là số 1. Nói cách khác, họ thay phiên nhau đóng vai kiến tạo – làm bàn đều đặn. Cặp đôi gần nhất tiệm cận sự cân bằng ấy là Thierry Henry và Robert Pires (Henry kiến tạo 12, Pires kiến tạo 17).
Vì sao Harry Kane và Son Heung-min ăn ý với nhau đến như vậy?
Một trong những nguyên nhân quan trọng giải thích cho tính tròn vẹn này là việc cả Kane và Son đều là những tiền đạo. Trong khi, hầu hết những bộ đôi khét tiếng còn lại đều là sự kết hợp giữa một tiền vệ và một tiền đạo.
Qua những năm tháng chơi bóng tại Tottenham, Kane và Son từng bước hình thành nên sự ăn ý tuyệt hảo trong lối chơi. Họ không chỉ thân thiết với nhau ngoài đời, mà còn dành hàng giờ với nhau trên sân tập để rèn luyện các tình huống chạy chỗ và di chuyển.
Một mô hình phối hợp quen thuộc trong vài mùa giải gần đây được nhìn thấy tại Tottenham là Kane giật lùi về nhận bóng, Son lập tức di chuyển nghịch hướng, tấn công ra sau lưng hàng thủ đối phương. Không cần một thoáng chần chừ, bóng liền được Kane chuyền tới Son, như thể mọi thứ đã được lập trình sẵn, như thể họ vẫn dễ dàng tìm thấy nhau kể cả khi nhắm mắt.
Do đó, trong mô hình các đường kiến tạo giữa hai cá nhân này, cự ly giữa người chuyền và người nhận rất rộng: Một người ở biên, một người xuất hiện trong vòng cấm, boom; hoặc một người giật lùi về sâu, một người đâm ra sau lưng hàng thủ đối phương, boom. Kane và Son không cần phải giữ cự ly gần nhau để bắt được tín hiệu của nhau. Không cần dây nhợ, vì họ bắt sóng wifi.
Nhìn lại quá khứ, trong những mùa giải đầu tiên cặp đôi này chơi bóng cùng nhau, lối chơi của Spurs khi đó vẫn còn xoay quanh Kane, với ưu tiên số một là tạo ra cơ hội cho tiền đạo người Anh. Còn với Son, anh đã không thể hoà nhập trong mùa giải đầu tiên tại Gà Trống, mùa bóng 2015-16. Thậm chí, tiền đạo người Hàn Quốc còn suýt chút nữa rời khỏi đội bóng vào cuối mùa giải. Son và Kane bấy giờ không có lấy một lần phối hợp để tạo ra bàn thắng.
Ở mùa giải thứ hai của mình, mùa bóng 2016-17, khi mà Spurs giành vị trí thứ 2 tại Premier League với 86 điểm, Son mới bắt đầu có được chỗ đứng trong đội hình. Khi ấy, người ta nhắc tới Son như một tiền đạo cánh thuần tuý, với nhiệm vụ chủ yếu là kiến tạo các cơ hội cho Kane. Ở giai đoạn này của sự nghiệp, Kane chủ yếu hoạt động bên trong vòng cấm, do đó, một lượng lớn các pha phối hợp của anh với Son chủ yếu diễn ra ở khu vực gần với khung thành đối phương.
Sang tới mùa giải tiếp theo (2017-18), Son có 4 lần kiến tạo để Kane ghi bàn, và ở chiều ngược lại là 2 lần kiến tạo của Kane cho người đồng đội. Trong giai đoạn này, Son vẫn còn chơi như một tiền đạo cánh đơn thuần và tiếp tục cho thấy sự hiệu quả trong việc tạo ra các cơ hội cho Kane từ khu vực hành lang biên.
Lúc này, người ta vẫn chưa thực sự nghĩ về một mối liên kết giữa Son và Kane, cả hai đơn giản là tồn tại một cách độc lập. Kane có một mùa giải chói sáng khi ghi được 30 bàn tại Premier League và 41 bàn trên mọi đấu trường, cho tới nay đều là thành tích tốt nhất mà anh có được trong sự nghiệp. Son trái lại vẫn còn chưa đậm nét với đại chúng.
Khi được hỏi vì sao cầu thủ người Hàn Quốc vẫn còn được đánh giá thấp như vậy, người thuyền trưởng cũ Mauricio Pochettino từng đưa ra nhận xét:
“Đúng là Son không thể có được sự chú ý như là Kane hay những cầu thủ khác. Điều đó cũng giống như một cầu thủ chơi bên cạnh Messi hay Ronaldo và xứng đáng có được nhiều sự ghi nhận hơn. Khi bạn chơi bên cạnh Kane, người ghi hết bàn này tới bàn khác, dễ hiểu vì sao sự chú ý sẽ dồn vào anh ấy nhiều hơn, tương tự như Messi hay Ronaldo, thay vì dành cho Son.”
Tại thời điểm này, Son vẫn chưa phải là sự lựa chọn hiển nhiên trong đội hình Spurs, khi mà Dele Alli và Eriksen thường được ưu tiên hơn cho hai vị trí tấn công, trong khi Erik Lamela vẫn được tin tưởng nếu như đạt thể trạng tốt.
Ở mùa giải 2018-19, Kane và Son chỉ phối hợp với nhau vỏn vẹn 4 bàn thắng (mỗi người kiến tạo 2 lần cho nhau). Lúc này, Son đã bắt đầu được chơi ở trung lộ nhiều hơn. Trong bối cảnh Kane phải ngồi ngoài phần lớn mùa giải vì chấn thương, cầu thủ người Hàn Quốc thường được Pochettino xếp chơi ở vị trí cao nhất trên hàng công, một phương án đem lại nhiều hiệu quả.
Sự tiến bộ của Son là điều không thể phủ nhận, thậm chí người ta còn tin rằng sẽ là lãng phí nếu để anh quay lại đá ở cánh trái thay vì trung lộ. Hơn nữa, với việc Son ghi được 11 bàn sau 14 trận không có Kane trong đội hình, bắt đầu nổi lên những ý kiến (mà giờ đây ngẫm lại thật hoang đường) cho rằng tiền đạo người Hàn Quốc sẽ chơi hiệu quả hơn khi không đá cạnh Kane. Con số 9 bàn thắng ít ỏi mà Son có được trong 24 trận đá cạnh Kane ở mùa giải 2018-19 củng cố cho giả thuyết đó.
Tuy nhiên, những gì diễn ra sau đó cho tới nay đã bác bỏ hoàn toàn giả thuyết đó, khi cặp đôi này đơn giản là số 1.
Sự ra đi của hạt nhân Eriksen đặt trọng trách sáng tạo lên Kane và anh đã đảm nhận nó một cách hoàn hảo. Đồng thời, Kane cũng mong muốn trở thành một tiền đạo toàn diện hơn, tức là bên cạnh những phẩm chất chạy chỗ và dứt điểm trong vòng cấm, cầu thủ người Anh còn muốn tham gia nhiều hơn vào khâu triển khai – tổ chức tấn công.
Nếu như trong mùa giải 2017-18, Kane hoạt động đến 61% ở phạm vi 1/3 sân cuối, thì sang các mùa giải tiếp theo, tỷ lệ này có sự chuyển dịch nhiều hơn đến phạm vi 1/3 sân giữa. Điển hình như mùa giải 2019-20, Kane chỉ hoạt động 44% ở 1/3 sân cuối, và có tới 49% ở 1/3 sân giữa. Đó chính là sự tiến hóa của Kane, lùi về nhiều hơn, kết nối nhiều hơn và sáng tạo cũng nhiều hơn – hình mẫu của một số 9 toàn diện, hiện đại.
Có thể nói, mô hình Kane giật về – Son băng xuống, đã dần manh nha trong những tháng ngày cuối cùng Pochettino còn tại vị. Đến khi Jose Mourinho tiếp quản ghế nóng, nó trở thành một bài bản tấn công của Spurs. Và công thức này tiếp tục trở nên đáng sợ hơn nữa dưới bàn tay của Antonio Conte.
Trong một cuộc phỏng vấn với Sky Sports, Kane từng chia sẻ rằng:
“Trong vài năm qua, kể từ khi Mourinho đến và giờ là Conte, lối chơi của tôi dần thay đổi, ở đây là khía cạnh lùi về, chiếm lấy khoảng trống giữa các tuyến. Tôi từng chơi như một số 10 lúc còn ở cấp độ trẻ, vì vậy tôi quen với kiểu chơi của một tiền vệ tấn công và luôn tìm cách di chuyển, thực hiện những đường chuyền về phía trước.”
Bộ kỹ năng chuyền bóng, kết hợp cùng nhãn quan của Kane đáng sợ đến mức anh đang có 17 đường chuyền chọc khe ở Premier League hiện tại, nhiều hơn bất kỳ cầu thủ nào.
Sở dĩ nói cặp đôi Kane và Son càng đáng sợ dưới thời Conte là vì cách huấn luyện và các mô hình chiến thuật của HLV người Italia. Một trong những bài tập trứ danh gắn với Conte là “shadow play”, tạm gọi là “chơi bóng vô hình” hay “11-đấu-0”: Không có bóng, không có đối thủ, chỉ 11 cầu thủ trên sân chơi với nhau.
Đây vốn dĩ là một bài tập theo kiểu cổ, old-school và không còn được áp dụng phổ biến trong bóng đá hiện đại. Nhiều người đánh giá, những bài tập này không thực tế, khi rời xa mục đích trận đấu hướng đến. Nhưng cũng từ những bài tập đó, Chelsea thời Conte từng vô địch Premier League. Và cũng chính từ những bài tập đó, huyền thoại Arrigo Sacchi làm nên một kỷ nguyên bóng đá gắn với tên tuổi của ông.
“Shadow play” góp phần tạo nên “tính tự động hóa” trong lối chơi của các cầu thủ. Không phải biến các cầu thủ trở thành những robot, mà giúp khả năng ứng biến trước các tình huống trên sân trở thành một bản năng như sự tự đồng tìm ra đáp án, trong khi vẫn đảm bảo khối cấu trúc tổng thể của đội hình.
Bàn thắng nâng tỷ số lên 3-0 của Son từ pha kiến tạo của Kane trước Aston Villa là một ví dụ điển hình cho “giao thức” đã được soạn sẵn ấy. Bóng được triển khai trực diện từ tuyến dưới, khi Romero chuyền bóng dài cho Kane. Tiền đạo người Anh bấy giờ giật lùi về vòng tròn giữa sân, hút theo trung vệ Konsa, từ đó mở ra khoảng trống sau lưng hàng thủ Villa cho Son đánh chiếm.
Ngay trước thời điểm chuyền bóng bằng đầu, Kane nhìn sang vai, xác định vị trí của Son lẫn đối thủ theo kèm sau lưng và chỉ cần một cú hất đầu vừa đủ, nó trở thành một đường kiến tạo đẳng cấp dành cho tiền đạo người Hàn Quốc.
Theo ZujuGP.
Son Heung Min – Khi danh hiệu là thứ duy nhất còn thiếu
Nếu không có danh hiệu, tầm vóc của Son Heung Min sẽ mãi chỉ dừng lại là một cầu thủ...