“Hãy nhìn cái chấm ấy. Nó đấy. Đấy là nhà chúng ta, là chúng ta. Trên đó có tất cả những người bạn yêu, bạn biết, bạn đã từng nghe nói tới, tất cả những ai đã từng sống cuộc đời của mình.
Đấy là tập hợp những niềm vui và nỗi đau của chúng ta, hàng nghìn những tôn giáo, ý thức hệ, học thuyết kinh tế, những người hùng và kẻ hèn nhát, những người sáng tạo và kẻ phá hoại nền văn minh, những ông vua và nông dân, những người trẻ đang yêu, những ông bố bà mẹ, những đứa trẻ tràn đầy hy vọng, những nhà sáng chế và thám hiểm, những người giảng giải về đạo đức, những chính trị gia tham nhũng, những siêu nhân, những nhà lãnh đạo tối cao, những vị thánh và kẻ tội đồ trong lịch sử của loài người chúng ta.
Tất cả trong một cái chấm nhỏ lơ lửng giữa tia sáng của mặt trời”.
“Trái đất chỉ là một điểm rất nhỏ trong một vũ trụ vô cùng rộng lớn.
Hãy nghĩ đến những dòng sông máu đã chảy xuống bởi những vị tướng và các hoàng đế đã kiếm tìm vinh quang và chiến thắng để trở thành những kẻ chế ngự một phần nhỏ của cái chấm ấy.
Hãy nghĩ đến những bạo tàn không dứt bởi những cư dân ở một góc nhỏ của cái chấm ấy với những cư dân khác của góc khác. Họ cứ tiếp tục hiểu nhầm nhau, hăng hái chém giết lẫn nhau và cứ gieo rắc những thù hận mãi.
Sự giả dối của chúng ta, việc ta tự huyễn hoặc hình ảnh của bản thân mình, nỗi thất vọng rằng trái đất của chúng ta có một vị trí thuận lợi trong vũ trụ, bị thách thức bởi điểm sáng nhạt ấy”.
“Hành tinh của chúng ta chỉ là một cái chấm cô độc trong bóng tối đang giãn nở ra của vũ trụ. Trong hiểu biết còn hạn chế của chúng ta, trong không gian rộng lớn này, chúng ta dần hiểu rằng, sẽ không có một ai ở đâu đó đến cứu chúng ta cả.
Trái đất là thế giới duy nhất chúng ta từng biết có được sự sống. Ít nhất là trong tương lai gần, loài người sẽ không có nơi nào để di cư đến đó. Thăm viếng những nơi đó thì có thể, nhưng định cư ở đó thì chưa. Dù có thích hay không thì hiện tại, Trái đất là nơi ta chúng ta đang sống”.
“Có lẽ chẳng điều gì thể hiện sự điên rồ của con người bằng hình ảnh thế giới nhỏ bé của chúng ta. Hãy tỏ ra có trách nhiệm khi đối xử với nhau tử tế hơn và cùng bảo vệ cái chấm xanh nhạt ấy, ngôi nhà duy nhất chúng ta từng biết”…
Trích bài phát biểu của nhà thiên văn học nổi tiếng người Mỹ Carl Sagan (1932-1996) ở trường Đại học Cornell ngày 13/10/1994, bình luận về tấm ảnh mà tàu vũ trụ không người lái Voyager 1 đã chụp ngày 14/2/1990, khi nó cách Trái đất 6,4 tỷ km.
Chấm sáng nhỏ bên phải ảnh là Trái đất, nằm trong một vệt sáng của Mặt trời. Sagan gọi Trái đất trong bức ảnh này là “Pale Blue Dot” (Chấm xanh mờ). Bạn nhìn thấy hành tinh của chúng ta chứ?
Và bạn có biết, Vì sao mặt trăng luôn đi theo chúng ta?