Tự truyện của Lưu Đức Hoa: Tình nồng yêu mãi (浓情爱不完) – cuốn tiểu thuyết này được phát hành vào tháng 5 năm 1992, nội dung kể về cuộc đời của Lưu Đức Hoa từ thời thơ ấu đến mối tình đầu rồi bước chân vào showbiz; từ khi đóng vai phụ đến lúc nhận vai chính trong phim Thuyền Nhân (còn gọi là Cuồng Bôn Nộ Hải) rồi chia tay cuộc tình với Dục Khả Hân; từ giai đoạn nổi tiếng với phim truyền hình đến lúc bị đóng băng và đầu quân sang điện ảnh, Lưu Đức Hoa sẽ từ từ kể hết những ngọt ngào và cay đắng của anh cho tất cả chúng ta cùng biết.
>> Xem thêm:
- Phần 1: Tình nồng yêu mãi (phần 1): Tiểu khắc tinh thôn Thái Hưởng
- Phần 2: Tình nồng yêu mãi (phần 2): Chẳng bỏ phí việc ăn chơi
Tình nồng yêu mãi (phần 3): Thất Hiệp trường Khả Lập
Đạo diễn hô “Cắt”, lúc đó trận chiến trước ống kính mới dừng lại, vị đại hãn buông cánh tay đang kẹp cứng cổ tôi ra, tôi lồm cồm bò lên từ đống bùn đất, trong cuống họng vẫn còn ngậm một ít huyết tương, tôi nuốt khan nhưng không biết làm sao để khạc nó ra. Chị Bình chuyên lo nước uống cho đoàn đưa cho tôi bình nước ấm, tôi nhấp 1 ngụm súc súc rồi nhổ hết mớ huyết tương trong miệng ra.
Đại Đức đứng khoanh tay chống cằm ở đằng kia, gương mặt có vẻ thất thần, nhìn thằng nhóc tôi mới nhớ ra mình đã lăn lóc quay ở bãi cát này 2 ngày 2 đêm liên tục không ngừng. Tôi vẫy vẫy tay ra hiệu bảo thằng nhóc mang cho tôi bộ quần áo khô để thay nhưng nó không chú ý vẫn đứng ngây ra tại chỗ. Tôi hét to “Đại Đức”, lúc đó thằng nhóc mới giật mình tỉnh mộng ngó qua, tôi làm điệu bộ phẩy phẩy tay trên người mình, nó liền nhảy lên xe tìm đồ cho tôi.
Còn tôi ngồi phịch xuống đất, bốc lên 1 nắm bùn ngẫm nghĩ. Cũng ngộ lắm à nha, đóng phim ngần ấy năm chưa bao giờ tôi được quay cảnh đi bộ lãng mạn trên bãi cát. Đều là những cảnh phía trước đường cùng, phía sau có người truy đuổi, hoặc chạy trốn không ngừng, hoặc chém giết sát phạt. Đến khi nào tôi mới có thể đóng những phân cảnh thoại kiểu “Uyển Quân biểu muội, huynh yêu muội. Muội có đồng ý lấy huynh hay không?”.
– Mệt tới mức mắt muốn sụp xuống mà còn cười được à?
Đại Đức đi qua đưa bộ quần áo cho tôi và nói.
– Đại Đức nè – tôi hưng phấn nói với thằng nhóc- nếu tôi đến Đài Loan phát triển sớm 10 năm thì giờ chắc có thể nắm tay Lâm Thanh Hà , quay những cảnh đi dạo trên bãi biển, tâm sự nhỏ nhẹ thề non hẹn biển, chứ không phải mấy cảnh đánh nhau bể đầu chảy máu như bây giờ đâu.
– Anh không hát nữa à?
Nó hỏi một câu chẳng liên quan, chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì luôn. Tôi lườm nó một phát chẳng biết nên khóc hay nên cười, thằng nhóc này luôn có cách làm cho người ta tức lên gân máu.
Khi đóng máy tạm nghỉ đã là 4 giờ sáng, tôi rủ lão Dư đi ăn khuya, hắn mắt nhắm mắt mở mò tới, vừa gặp nhau đã chửi rủa:
– Cậu không đi làm con trâu kéo cày thật phí cả cuộc đời.
– Tớ còn muốn làm cậu ấm cơ.
Quên chưa kể cho hắn lúc tôi 8 tuổi đã có thói quen dậy từ 5 giờ sáng để giúp ba chuẩn bị đồ trong cửa hàng bày bán cho buổi chợ sớm. Cửa hàng bắt đầu bày bán từ 6h sáng, cha tôi chỉ huy toàn bộ kiêm luôn đầu bếp, mẹ và mấy chị thì chuẩn bị vật liệu, còn tôi phụ trách việc dọn dẹp lau chùi và gánh nước. Lúc đó nhà nhà đều phải tự đi gánh nước từ vòi nước công cộng của mỗi khu phố, tôi là con trai trưởng trong gia đình nên công việc nặng nhọc này đương nhiên do tôi đảm nhận. Mỗi ngày tôi phải gánh 8 thùng nước về cửa hàng, 4 thùng để rửa chén, 4 thùng để nấu nướng, công nhận hồi đó nhỏ xíu mà khỏe ghê, tự mình làm những việc nặng nhọc đó mà chẳng cần nhờ tới ai. Mùa đông đi gánh nước mùi vị cực khổ vô cùng, trời thì tù mù, mặt trăng vẫn chưa lặn hẳn, có những lúc trời vẫn đầy sao. Tôi nhớ trong bài làm văn của tôi có đoạn tả <mỗi sáng sớm tôi “một nắng hai sương” trên đường, tuy cực khổ nhưng lại rất vui>, giáo viên đã phê trên bài của tôi <dùng sai thành ngữ, “một nắng hai sương” không dùng như vậy” v.v., >, tôi cũng chẳng buồn tranh luận, cổ sống trong nhung lụa nên sẽ không hiểu nỗi cực khổ bôn ba trong sáng sớm mùa đông.
Tự truyện của Lưu Đức Hoa
Tôi thích cái tên <Núi Kim Cương> vì nó có thể hù người khác. Khi mấy ký giả nước ngoài hỏi tôi “Lưu Đức Hoa, lúc nhỏ anh sống ở đâu vậy?” và tôi đều cười mỉm chi trả lời “Diamond Hill”, lần nào tôi cũng thấy tia nhìn lấp lánh như kim cương lộ vẻ ngạc nhiên và ngưỡng mộ loé lên từ những đôi mắt xanh ấy. Hồi đó ba tôi “tạo phản” rời bỏ gia tộc, cực khổ muôn phần để dọn nhà từ Đại Phố xa xôi quê mùa lên thành thị, chắc cũng do tin rằng Núi Kim Cương có rất nhiều kim cương nên ông mới quyết định cắm rễ ở đây.
Ba tôi là người đàn ông khá thú vị, tư tưởng thì bảo thủ nhưng hành động lại tân thời, ông rất ghét những thứ cổ hủ đè nặng lên vai nên vô hình chung thích làm những chuyện “kinh thiên động địa” đi ngược lại với số đông. Hồi đó ông còn bắt chước người Tây uốn tóc, dùng kẹp kẹp từng lọn từng lọn xoăn xoăn khiến cả nhà nhìn thấy cười muốn sái quai hàm.
Vào những năm cuối của thập niên 60, khi mọi người đều có thói quen nghe đài phát thanh thì ba tôi đã vác về một cái tivi đen trắng, sau đó chê đen trắng xem không đã nên ông lại mua sang cái tivi màu 24 inch. Rồi sửa sang nhà lại thành chỗ chiếu phim, thu đồng giá 1 hào/ 3 tập phim/1 người, bắt đầu lên kế hoạch kinh doanh. Đừng có xem thường nha, kinh doanh món này khách tới đông như trẩy hội, tôi phụ trách viết tổng kết trên một cái bảng đen:
– Bà Hoàng : 1 hào
– Thím Lý: 2 hào
– Bà Hoàng về sớm: thối lại 5 xu
– Bác Trương nửa chừng thêm đứa cháu gái: thu thêm 5 xu
v.v.
Chữ viết của tôi là nhờ được rèn luyện trong quá trình này mà ra.
Có một đêm sau khi tất cả mọi người đã tan về, mẹ đưa cho chị Hai 2 đồng bảo chị dắt tôi và em trai đi ăn khuya. Lúc đó 2 đồng lớn lắm chứ bộ, mỳ hoành thánh 4 hào/ bát, mỳ không thì 2 hào/bát. Chị Hai dắt tay tôi còn tôi thì cõng thằng em, 3 đứa đi bộ túc tắc đến ngã ba đường Liên Nghị, trước mặt là một khu chợ ban đêm có rất nhiều hàng quán, ăn cũng có mà chơi cũng có giống như khu vui chơi vậy. Chúng tôi đi qua một sòng cá cược, chị Hai đột nhiên dừng bước và chú mục ánh nhìn của mình vào bộ bài đang xốc xốc trên tay ông chủ sạp.
– Chị nhìn gì vậy? Tôi hỏi
Chị ấy làm ra vẻ thần bí ghé sát tai tôi nói nhỏ:
– Chị nhìn thấy con tẩy, là con joker .
– Em không tin. Tôi nói
Thế là chúng tôi đứng nán lại đợi xem chủ sạp lật bài. Í…, đúng là con joker như chị tôi nói thật. Tôi ra vẻ chẳng tin nhìn chị nói:
– Chị ăn may.
– Được, vậy thử thêm lần nữa.
Chị ấy lại ngẫm nghĩ:
– Lần này là con Đầm.
Lật bài…,chính xác…Tôi bắt đầu bán tín bán nghi nhìn chị với vẻ ngu ngu. Chị Hai lại thử thêm lần nữa, trúng luôn. Liên tục 3 lần, không thể không tin được. Lòng tham cộng thêm sự hiếu kỳ nổi dậy, tôi giục chị Hai lấy 5 hào ra chơi thử 1 ván.
– Joker…
Chị ấy nói…,lật bài…là con Đầm…
Thua rồi…, Hai chị em dậm chân tức tối, không sao…thua do xui thôi, chơi lại ván khác. Chị Hai tập trung tinh thần chắp tay suy nghĩ:
– Con Đầm…
Tôi quăng 1 đồng xuống bàn, lòng đầy niềm tin lần này sẽ gỡ cả vốn lẫn lãi. Khui…, là con Già, hai chị em lặng người ngơ ngác quay sang nhìn nhau. Chuyện gì xảy ra? Pháp lực vừa phát huy lúc nãy đâu rồi???
Tôi cầm tờ 5 hào còn lại trong tay lòng phập phồng, trong khi chị Hai ngập ngừng do dự thì tôi đã hạ quyết tâm, tôi xoa xoa đồng xu 5 hào trong lòng bàn tay và thổi vào mấy hơi rồi thả xuống sạp:
– Là con joker, chắc chắn luôn.
Tôi đặt tay lên ngực còn chị Hai nắm chặt tay cùng nín thở chờ đợi.
… Lật bài. Rồi, xong phim luôn. 5 hào, 1 đồng, 5 hào tổng cộng 2 đồng ăn khuya đã thua sạch bách. Tôi cắn môi thở dài, số đen vậy đành chịu thôi, số được là sẽ được, số không được đừng cố cưỡng cầu.
Tôi và chị Hai thống nhất với nhau khi về nhà sẽ nói xạo với ba mẹ là đã ăn khuya, tôi ngoái đầu nhìn thằng em đang cõng phía sau lưng, nó đã ngủ say tít mít, chắc chắn nó cũng không biết vừa xảy ra chuyện gì, chúng tôi thấy vậy cũng yên tâm. Về đến nhà hai chị em làm ra vẻ đã ăn no lắm. Mẹ tôi thuận miệng hỏi:
– Ăn gì rồi?
Tôi trả lời ngọt xớt:
– Dạ mỳ xào với cháo ạ.
Ai ngờ thằng em nãy giờ đang ngủ như heo đột nhiên tỉnh giấc mở mắt lè nhè:
– Con đói bụng quá…
Cả nhà 8 người đều đồng loạt trợn mắt, tôi nhìn thấy con ngươi của chị Hai như muốn lọt ra ngoài.
Ba hỏi:
– Sao vừa nói là ăn mỳ xào và cháo rồi mà?
– Đâu có ăn gì đâu…
Thằng em phụng phịu nói. Ba quay sang nhìn đúng lúc tôi vừa lườm thằng em, ông nghiêm giọng :
– Mấy đứa bày trò gì vậy? Tiền đi đâu hết rồi?
Tôi á khẩu không biết nói gì, cuối cùng chị Hai đành khai ra sự thật, chẳng cần phải hỏi gì thêm, tội danh “cờ bạc” lập tức thành lập, chẳng có cách nào trốn thoát.
“Đánh”…, cha tôi giận tím người chộp lấy cái cây gỗ dùng để chặn màn cứ thế phang xuống. Tôi bị quật không dưới 10 roi, khắp người nổi vằn nổi vện, chị Hai cũng bị ba tôi lấy chổi quét nhà quất ngang ngửa khóc huhu chứ chẳng khá khẩm gì hơn. Đó là lần đầu tiên ba đánh tôi.
– Hối hận vì không bái sư học Hồng quyền sớm hả?
Nghe Dư già nói móc, tôi cười trừ. Vốn ra tôi và Dư là sư huynh đệ đồng môn, chúng tôi cùng bái chung 1 vị sư phụ để học Hồng quyền, nhưng đó là chuyện sau này rồi, học Hồng quyền đâu phải để đối phó với cha mình. Tôi vẫn biết rõ do mình làm sai mới bị ba đánh, từ nhỏ tới giờ ba đánh tôi có 2 lần thôi, lần kế tiếp là lúc tôi học lớp 10. Hôm đó thi học kỳ môn tiếng Anh, thằng bạn chung lớp thách thức:
– Lưu Đức Hoa, cậu có gan dạ không?
Tôi vênh mặt vỗ ngực:
– Gan to ngang ông trời.
– Vậy lúc vào phòng thi cậu dám mang xí ngầu liệng để trả lời câu hỏi không?
Tôi nhướng mày:
– Có gì mà không dám.
– OK, chốt vậy nha. Đừng để tớ thấy cậu phút cuối lật kèo nha.
– OK, cứ chốt vậy đi.
Hai đứa ngoéo tay làm tin rồi tôi cầm cục xí ngầu nó đưa bước vào phòng thi. Cứ thảy 1 điểm thì điền A, thảy 2 điểm điền B, trong nháy mắt đã hoàn thành 50 câu hỏi trắc nghiệm, tôi là đứa học sinh đầu tiên nộp bài trong trường, bước ra khỏi cửa phòng thi tôi còn quay đầu lè lưỡi trêu thằng bạn.
Nhưng cái giá phải trả cho lần chơi này thật sự quá lớn, lúc nhận được kết quả cuối kỳ, vừa liếc mắt qua tôi đã giật mình…Trời ơi, cái gì vậy? Anh văn chỉ có 0,8 điểm thôi ư? Cái này đâu có gọi là điểm số??? Tôi cúi gằm mặt xấu hổ, liền sau đó cô giáo dạy Anh văn kêu tôi lên giáo huấn:
– Lưu Đức Hoa, em có biết em đang học lớp chuyên Anh không? Nếu môn Anh văn không đủ chuẩn em sẽ không được lên lớp.
Ý cô rõ ràng là nói tôi sẽ bị ở lại lớp. Tôi rất muốn nói với cô rằng:
– Em không biết có quy định này, chứ nếu biết thì em sẽ không cá cược bằng môn tiếng Anh mà sẽ cá sang môn khác, chứ em dại gì tự hại mình như thế.
Tôi cũng vẫn phải cắn răng về nhà, suốt quãng đường tay chân như tê buốt, vừa đặt chân qua cửa mẹ đã hỏi:
– Học kỳ này con xếp hạng mấy hả Vinh Tử?
Tôi ậm ừ ngắc ngứ…
Nhìn thấy vẻ mặt không bình thường của tôi chắc ba cũng đoán được phần nào. Khi tôi đưa quyển sổ liên lạc ra, chỉ có thể dùng chữ “nổi trận lôi đình” để hình dung vẻ mặt của ba lúc đó, một tiếng “bốp” vang lên, ba tát thẳng một cú như trời giáng vào mặt tôi khiến tôi nảy đom đóm mắt, một bên mặt đỏ tấy đau rát.
Bầu không khí trong nhà im phắc như tờ cho đến khi tôi oà lên khóc, bảy cặp mắt đồng loạt nhìn tôi, tức giận có, tội nghiệp có, thông cảm có, sợ sệt có mà tiếc nuối cũng có. Tôi không dám mở miệng biện bạch cho mình, tôi biết mình không nên nghịch ngợm quá đáng như lần này. Nhưng cái tát của ba thật sự làm tôi rất khó chịu, tôi cảm thấy có chút nhục nhã, thà là tôi bị ăn đòn bằng roi chứ tôi không hề muốn bị một cú bạt tai mất thể diện như vậy, vì vậy tôi đã khóc rất to.
Ba phạt tôi quỳ gối, đến giờ ăn lại đuổi tôi ra trước nhà bắt đứng úp mặt vào tường đến 2 giờ sáng. Tôi cũng nhận lỗi với ba và hứa sang học kỳ sau sẽ chạy nước rút môn tiếng Anh để lấy lại điểm số. Đây là lần để tôi lấy lại thể diện của mình, từ một thủ khoa của trường đột ngột trở thành đứa ở lại lớp, “vị trí” của tôi trong mắt mấy chị em đã tụt dốc không phanh. Đôi lúc có thể do tôi nhạy cảm nên khi nghe em trai nói “mắc gì em phải nghe lời anh” khiến tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu, nếu như là trước đây tôi đã quay sang chửi nó một trận rồi, còn bây giờ chỉ dám nuốt cục tức vào trong. Chị tôi nói gì đều phải nghe theo, em tôi nói gì cũng phải nghe theo, trong nhà chẳng còn bất kỳ chỗ đứng nào cho tôi cả. Cũng may mà sự ấm ức này đã được giải phóng khi điểm Anh văn học kỳ sau của tôi đã được 9,7 điểm, lúc đó tôi mới có thể nói năng hoạt bát trở lại.
Ở đâu có rượt bắt phá phách ở đó sẽ có tôi, Lưu Đức Hoa luôn là đứa học sinh quậy phá rất dễ bị ghi tên vào sổ đầu bài. Chỉ cần giáo viên đến phòng tập kêu “Lưu Đức Hoa” lập tức sẽ có thằng Lưu Đức Hoa thò đầu ra tự thú, trăm lần như một. Tôi, Dư già, Quyền nhóc, Hồ mập, Chu Cường, A Vỹ, Lý Cảnh Sinh có biệt hiệu là “Thất Hiệp Khả Lập ( trường trung học Khả Lập ).
Nghe cái biệt hiệu thôi là đủ hiểu cái nhóm này chuyên “thấy sự bất bình không tha” và luôn “trừ gian diệt ác” trong trường rồi đó.
Sở cảnh sát Hoàng Đại Tiên có cử một nhóm cảnh sát tập sự tới trường chúng tôi dạy môn Karate, lúc đầu mọi người đều hào hứng và rần rần đăng ký tham gia. Nhưng sau vài buổi học mới thấy thất vọng và mất hứng vì võ thuật của bọn họ rất yếu kém, lại dạy chẳng có đầu có đuôi. Ờ…,mà cũng chẳng thể yêu cầu họ tinh anh như nhóm <Thất Hiệp Khả Lập> của bọn tôi được.
Vốn hai nhóm của chúng tôi không ai đụng ai sinh hoạt rất hoà bình, sau đó phát hiện ra mấy ông nội cảnh sát trẻ không biết xấu hổ này mượn danh nghĩa “dạy võ” để treo đầu dê bán thịt chó tiếp cận và xàm sỡ với mấy bạn nữ trong trường, trong đó có cả bạn gái của Lý Cảnh Sinh. Sĩ có thể giết không thể nhục, cục tức lần này sao có thể nuốt trôi được, máu nóng nổi lên, đánh trước nói sau.
Tôi lấy danh nghĩa <Thất Hiệp Khả Lập> tuyên chiến với đám cảnh sát tập sự, một tên đại điện phe kia ra mặt thương lượng:
– Cái đám mất dạy bọn mày, cảnh sát khu Hoàng Đại Tiên mà chúng mày cũng dám đánh à?
Dư già nghênh mặt nói:
– Bớt nói xàm, cứ một chọi một, chỗ nào cho bọn mày chọn.
Thằng kia ngẫm nghĩ và cười xảo quyệt:
– Vậy đánh ngay trong đồn cảnh sát Hoàng Đại Tiên đi.
Tôi nghe vậy giả vẻ cười khẩy bất cần:
– Đánh trong đó thì để bọn tao đi báo cảnh sát cho nhanh, xì…
Cuối cùng chốt lại hai bên sẽ đến phòng cộng đồng của một khu nhà chung cư để quyết đấu, thay phiên một chọi một, đấu xong cấm kể lể càm ràm. Kết quả phần thắng áp đảo 7-0 hoàn toàn nghiêng về phía <Thất hiệp Khả Lập>, vẻ kiêu hãnh hiện rõ trên từng khuôn mặt của nhóm chúng tôi.
– Tụi mình đã quen nhau 18 năm rồi ha…
Dư già cảm khái, tôi cười trả lời:
– Đúng rồi, mặt đứa nào cũng đều nhuốm màu thời gian hết rồi.
—
Menback.com
Theo: AndyLauFC