Có thể bạn không tin nhưng… thứ kỹ năng tình yêu mà những con người ở thời đại này được thực hành nhiều nhất lại chính là chia tay.
Khi còn trẻ, trong cách chúng ta lựa chọn những con người quanh mình, vẫn luôn bao hàm rất nhiều màu sắc của cái tôi. Điều đó được thể hiện ở cách chúng ta thích chơi với những người có chung sở thích, có chung quan điểm, có chung cả mục đích sống với mình.
Nhưng chính lựa chọn đó cũng ngầm thể hiện một bộ mặt khác của cái tôi, đó là chúng ta ghét khi phải đối mặt với những sự va chạm trái chiều.
Cái tôi là thứ sẽ chỉ muốn thoả mãn hơn nữa và từ chối hy sinh cảm giác thoải mái của bản thân. Điều đó đi ngược lại với nền tảng cốt yếu của mối quan hệ là tôn trọng, nhường nhịn và chia sẻ.
Thời đại mới mang đến cho mỗi con người rất nhiều lựa chọn, vì thế, chúng ta cũng dễ dàng đi tới quyết định chia tay hơn.
Nhưng mỗi lần bạn rời bỏ một con người, mỗi lần trải qua sự tổn thương của việc bị vứt bỏ, một người lại học thêm một điều nữa về cách để có thể một mình sinh tồn giữa cuộc đời này.
Điều ấy có thể rất tốt trong giai đoạn hình thành một nhân cách độc lập, nhưng khi bị xảy ra quá nhiều, sẽ trở thành rào cản khiến bạn không thể gắn bó với thêm một người nào nữa trong tất cả các mối quan hệ về sau.
Chính bởi vì cảm giác tổn thương vẫn luôn ở đó, nên bạn sẽ có tâm lý đề phòng. Chính bởi bạn đã có thể tự sống tốt một mình, việc phải hy sinh thứ bình yên mà bản thân phải vất vả lắm mới có được, lại càng trở nên khó khăn hơn.
Vì cái tôi và vì cả những tổn thương ấy, chúng ta quên mất đôi khi thứ mình cần làm nhất chỉ là ôm người ấy vào lòng và nói “Anh xin lỗi. Anh sai rồi”.
Trên đời có một bài hát mang tên “Đại lộ của những ước mơ tan vỡ”. Khi nhìn vào những gì quanh mình, tôi thấy đây cũng là thời đại của rất nhiều chuyện tình không đến được với hạnh phúc bền lâu.
Trong số những khoảnh khắc mà bản thân từng trải qua trong một mối quan hệ, tôi nhận ra mình yêu một người là khi ở cạnh lắng nghe câu chuyện buồn trong quá khứ của họ và chợt cảm thấy lòng mình đau nhói.
Có lẽ, tình yêu vẫn luôn là đích đến xa nhất của sự thấu cảm. Khi bạn hiểu đủ về một con người, bạn rõ họ về khẩu vị, về nhân sinh quan, về cả cách mà họ cảm nhận về cuộc sống.
Đến bây giờ, tôi đã học được rằng hạnh phúc trên đời thật ra có thể rất đơn giản.
Được ở bên một người hiểu mình, được nói ra một lời chân thành từ tận đáy lòng đã có thể là một niềm hạnh phúc không thể so sánh.
Bạn hạnh phúc nhất khi ở bên một người mà người đó để bạn được thoải mái sống với đúng con người của mình.
Bên trong thứ tình yêu cao thượng của của con người ấy, vốn không hề có cái tôi.