Hôm qua giờ đọc mấy page chia sẻ vụ chị vợ bế con chặn xe chồng đang chở bồ, sau đó anh chồng gạt tay trúng má chị vợ khiến chị vợ không biết làm gì hơn là ngồi trên capo cười chua xót. Mấy vụ này không mới, cứ vài tuần lại xảy ra và mật độ ngày càng dầy đặc vì dưới hệ thống camera chạy bằng cơm của cần lao đi đường thì gần như không sự kiện gì có thể thoát được tinh thần bật 4G chiến đấu vì công lý nhân dân ta.
Đừng nói là đánh, đàn ông chỉ cần tranh cãi với phụ nữ thì bất luận thế nào cũng là sai, cái này là quá rõ. Một kinh nghiệm xương máu của tôi ấy là khi bỗng dưng bị lôi vào một tình huống khó xử với phụ nữ thì kế sách lánh mặt luôn được ưu tiên hàng đầu. Thậm chí khi giao tiếp, chỉ cần các em có một lời nói, ánh nhìn khó chịu với tôi thì đó chắc chắn là lần cuối cùng chúng ta hội ngộ chủ động trong đời. Thậm chí sau này em có giải thích thế nào đi nữa thì cuộc hẹn gặp với tôi sẽ khó ngang việc Lưu Bị đi tìm Gia Cát Lượng.
Đánh vợ ở nơi công cộng, trước mặt con cái và người lạ – đó là hành vi không thể dung tha dù đứng dưới góc nhìn nào đi nữa. Tuy nhiên, Mấu chốt nó không nằm ở cô gái kia mà nó nằm ở cuộc hôn nhân đang hấp hối của anh – chị (sau vụ hôm qua thì chắc là tắt thở rồi).
Khi đã có đủ chứng cứ thì chặn đường, đạp cửa khách sạn… để làm gì? Khi em là người yếm thế, mạng xã hội không thiếu kẻ cổ vũ em xông lên, xốc tới cạo đầu, xé quần áo, rạch mặt đối phương. Chỉ cần một phút không giữ được bình tĩnh thì những năm tháng cuộc đời sau này khả năng cao em phải đợi ân xá mới có thể về gặp con.
Khi em bị phản bội. Lúc này em là nạn nhân và em hoàn toàn được pháp luật ủng hộ và bảo vệ. Thậm chí đến khi ra tòa ly hôn thì em được ưu tiên rất nhiều nếu chứng minh được sự phụ bạc của thằng kia. Nhưng khi em chặn đường dùng vũ lực với người khác thì khi này nạn nhân lại là người bị em đánh. Nó cào phím sướng cả 2 tay nhưng còng số 8 thì lại bập vào tay mình. Pháp luật nước nào thì cũng thế thôi.
Mới hôm qua chúng nó còn share nhau content “Chồng đưa 100 triệu mỗi tháng rồi yêu cầu mình không được can thiệp mối quan hệ bên ngoài” ra điều tâm đắc lắm, nhiều em còn rep “Mặt hàng này còn không?” rồi cả nghìn đứa hưởng ứng haha. Thế mà hôm nay cũng những đứa đó đăng đàn nói chuyện đạo đức hôn nhân – một vợ, một chồng cứ như người trong cuộc.
Đám đông thì chỗ nào vui thì nó hóng, chỉ có mình mới biết yêu thương chính mình mà thôi. Chưa đánh người thì mặt đỏ như vang, đánh xong thì mặt vàng như nghệ. T.h.ị.t n.g.ư.ờ.i tanh lắm, không phải muốn là ăn đâu. Nghe theo đám đông thì ngày không xa em sẽ phải học thuộc lòng câu “Kính thưa hội đồng xét xử…” mà thôi. Một tháng nữa, à quên vài ngày nữa thôi chả ai nhớ tới vụ việc này, Facebook sẽ còn có nhiều thứ để xẻ thịt. Tin tôi đi. Nhưng nỗi đau, sự tủi nhục trong lòng của mỗi người sẽ còn lâu lắm mới nguôi ngoai.
Không ai cướp chồng ai cả. Cướp là khi nó dùng vũ lực, đe doạ dùng vũ lực buộc em phải nộp chồng cho nó thì mới là cướp em ơi. Đằng này… hihi. Nó có xích chồng em bỏ trên xe đâu? Như mọi lần tôi đã nói, sau nút enter vội vàng là một chuỗi ngày hối tiếc.
Mỗi năm nước ta có 60.000 vụ ly hôn (chính thức) và trong đó đầy đủ cả thành phần từ yêu nhau tự nguyện, ép cưới, mai mối, yêu nhau từ tuổi học trò, tình đồng nghiệp tiến tới hôn nhân hehe… nói để thấy ly hôn không phải là điều gì đó quá ghê gớm trong xã hội hiện đại. Thậm chí đó còn là chỉ dấu của xã hội văn minh.
Thà là bỏ đôi dép ta lội bộ từ từ.
Thà là bỏ đi hết ta chẳng nợ gì nhau…
Mình là phụ nữ thì nên cô đơn trên sô-pha chứ ai lại cô đơn trên ca-pô